I LOVE YOU MORE THAN I CAN SAY...
Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010
Thứ Ba, 10 tháng 8, 2010
Cơn mưa kỷ niệm
Bây giờ không còn là tháng sáu nhưng mấy hôm nay bất chợt gặp những cơn mưa lúc tan tầm, trong lòng lại dâng lên bao nỗi tiếc nuối về những tháng ngày qua. Em từng nói rằng rất thích mùa thu, mùa của lá vàng rơi, mùa của tiết trời heo may và hơn hết là nhà thơ Xuân Quỳnh đã để lại cho em ấn tượng quá sâu về bài thơ “Thơ tình cuối mùa thu”.
Thích là như vậy nhưng dòng đời em lại gắn liền với mùa hè và những buổi chiều mưa, có lẽ đó cũng là duyên số. Có những chiều mưa làm em nhớ mãi cho đến tận bây giờ. Nhớ ngày xưa khi nghe bài "K.M", chỉ một câu trong bài hát làm em tê tái "kỷ niệm như rêu, em níu vào chợt ngã". Kỷ niệm là gì nhỉ? Chỉ là những ký ức về khoảnh khắc đã qua được gói gọn và cất giữ ở một nới nào xa thẳm lắm! Kỷ niệm tồn tại như vậy và không thể thay đổi được hiện tại. Ấy vậy mà em đã cố chạm tay vào nó, mong muốn hồi sinh những điều không thể để rồi nhận ra đó chỉ là những hình ảnh lung linh trong từng giọt mưa và tình yêu giờ đây đã quá xa. Những lúc như vậy, em đã ước trời đừng mưa, nhất là những cơn mưa tháng 6, những tháng ngày kỷ niệm, chỉ với một lý do duy nhất là để cho em không còn phải nhớ.
Trớ trêu làm sao khi những kỷ niệm đó như sợi rễ len lõi bám chặt vào trái tim em, mỗi lần cố dứt bỏ là mỗi lần rướm máu và mỗi lần như vậy em lại nhớ anh đến bật khóc. Anh biết không? Suốt một thời gian dài, em đã sống trong mơ hồ và luôn cảm thấy bất an. Rồi cảm giác đó cũng qua đi, không hẳn là chai lì cảm xúc mà chính xác rằng em đã quen dần việc đương đầu với mọi tình huống trong cuộc sống, dẫu có vui, buồn, hụt hẫng, thất vọng. Em hiểu rằng, dù ở nơi xa xôi, anh vẫn luôn dõi theo bước đường em đi, giờ đây điều đó đối với em là quá đủ phải không anh? Có thể người ta không sống hoài với kỷ niệm, nhưng với em kỷ niệm giữa chúng mình đã tạo nên em ngày hôm nay và em hài lòng về điều đó. Em gói ghém, cất giữ kỷ niệm của hai ta và mang theo suốt cuộc đời này. Em tự nhủ rằng mình sẵn sàng đón nhận từng cơn mưa đến để được nhìn thấy hình ảnh của ngày xưa. Nhớ anh nhiều lắm!
Honey
Thích là như vậy nhưng dòng đời em lại gắn liền với mùa hè và những buổi chiều mưa, có lẽ đó cũng là duyên số. Có những chiều mưa làm em nhớ mãi cho đến tận bây giờ. Nhớ ngày xưa khi nghe bài "K.M", chỉ một câu trong bài hát làm em tê tái "kỷ niệm như rêu, em níu vào chợt ngã". Kỷ niệm là gì nhỉ? Chỉ là những ký ức về khoảnh khắc đã qua được gói gọn và cất giữ ở một nới nào xa thẳm lắm! Kỷ niệm tồn tại như vậy và không thể thay đổi được hiện tại. Ấy vậy mà em đã cố chạm tay vào nó, mong muốn hồi sinh những điều không thể để rồi nhận ra đó chỉ là những hình ảnh lung linh trong từng giọt mưa và tình yêu giờ đây đã quá xa. Những lúc như vậy, em đã ước trời đừng mưa, nhất là những cơn mưa tháng 6, những tháng ngày kỷ niệm, chỉ với một lý do duy nhất là để cho em không còn phải nhớ.
Trớ trêu làm sao khi những kỷ niệm đó như sợi rễ len lõi bám chặt vào trái tim em, mỗi lần cố dứt bỏ là mỗi lần rướm máu và mỗi lần như vậy em lại nhớ anh đến bật khóc. Anh biết không? Suốt một thời gian dài, em đã sống trong mơ hồ và luôn cảm thấy bất an. Rồi cảm giác đó cũng qua đi, không hẳn là chai lì cảm xúc mà chính xác rằng em đã quen dần việc đương đầu với mọi tình huống trong cuộc sống, dẫu có vui, buồn, hụt hẫng, thất vọng. Em hiểu rằng, dù ở nơi xa xôi, anh vẫn luôn dõi theo bước đường em đi, giờ đây điều đó đối với em là quá đủ phải không anh? Có thể người ta không sống hoài với kỷ niệm, nhưng với em kỷ niệm giữa chúng mình đã tạo nên em ngày hôm nay và em hài lòng về điều đó. Em gói ghém, cất giữ kỷ niệm của hai ta và mang theo suốt cuộc đời này. Em tự nhủ rằng mình sẵn sàng đón nhận từng cơn mưa đến để được nhìn thấy hình ảnh của ngày xưa. Nhớ anh nhiều lắm!
Honey
Thứ Hai, 9 tháng 8, 2010
Hãy sống thật với tình yêu
Anh à, tính đến giờ thì mình quen nhau cũng gần một năm rồi anh nhỉ? Thời gian ấy không dài nhưng với em đó là một niềm hạnh phúc không thể nào nói hết được. Thời gian qua, chúng ta đã phải vượt biết bao nhiêu là khó khăn của tình yêu nhưng cũng đã tận hưởng không ít niềm vui khi ở bên nhau phải không anh?
Giờ đây ngồi nghĩ lại quãng thời gian qua, em cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc và cũng rất buồn anh biết không? Em vui, em hạnh phúc khi được yêu anh, được trò chuyện, được vui đùa cùng anh nhưng em thấy buồn khi chúng ta thật sự chưa hiểu hết được về nhau nên chúng ta luôn xảy ra xung đột. Em sợ nếu cứ như thế thì đến một ngày tình yêu ấy không còn nữa, em sẽ phải mất anh, mất đi niềm hạnh phúc mà em hằng ao ước giữa em và anh.
Anh có biết là em đang buồn lắm không? Hôm qua mình lại cãi nhau chỉ vì một việc không đâu cả, vậy mà anh lại lớn tiếng với em. Trước đây khi cãi nhau, anh luôn cố gắng làm cho em phải cười, phải vui vẻ lại với anh và khi về nhà mặc dù em không nghe máy nhưng anh vẫn gọi cho em liên tục. Vậy mà hôm nay anh lại khác, anh cứ im lặng với em, khi về nhà anh cũng không buôn điện thoại cho em. Anh làm cho em cảm thấy như tình yêu anh dành cho em không còn nữa mà anh níu kéo em chỉ vì mang lại niềm vui cho gia đình anh thôi vậy. Nếu thật sự tình yêu của anh là như thế thì em nghĩ không cần thiết anh phải tự lừa dối bản thân mình vậy đâu anh à. Anh làm như vậy chỉ làm cho em mất đi lòng tin vào tình yêu mà thôi.
Hôm nay em viết lên những dòng này hi vọng anh sẽ đọc được và sống thật với bản thân, với tình cảm của mình hơn anh nhé! Cho dù thế nào đi nữa em cũng luôn cầu mong cho anh được vui vẻ, hạnh phúc và em vẫn mãi yêu anh.
M.T
Giờ đây ngồi nghĩ lại quãng thời gian qua, em cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc và cũng rất buồn anh biết không? Em vui, em hạnh phúc khi được yêu anh, được trò chuyện, được vui đùa cùng anh nhưng em thấy buồn khi chúng ta thật sự chưa hiểu hết được về nhau nên chúng ta luôn xảy ra xung đột. Em sợ nếu cứ như thế thì đến một ngày tình yêu ấy không còn nữa, em sẽ phải mất anh, mất đi niềm hạnh phúc mà em hằng ao ước giữa em và anh.
Anh có biết là em đang buồn lắm không? Hôm qua mình lại cãi nhau chỉ vì một việc không đâu cả, vậy mà anh lại lớn tiếng với em. Trước đây khi cãi nhau, anh luôn cố gắng làm cho em phải cười, phải vui vẻ lại với anh và khi về nhà mặc dù em không nghe máy nhưng anh vẫn gọi cho em liên tục. Vậy mà hôm nay anh lại khác, anh cứ im lặng với em, khi về nhà anh cũng không buôn điện thoại cho em. Anh làm cho em cảm thấy như tình yêu anh dành cho em không còn nữa mà anh níu kéo em chỉ vì mang lại niềm vui cho gia đình anh thôi vậy. Nếu thật sự tình yêu của anh là như thế thì em nghĩ không cần thiết anh phải tự lừa dối bản thân mình vậy đâu anh à. Anh làm như vậy chỉ làm cho em mất đi lòng tin vào tình yêu mà thôi.
Hôm nay em viết lên những dòng này hi vọng anh sẽ đọc được và sống thật với bản thân, với tình cảm của mình hơn anh nhé! Cho dù thế nào đi nữa em cũng luôn cầu mong cho anh được vui vẻ, hạnh phúc và em vẫn mãi yêu anh.
M.T
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)